Có những chuyện xảy ra lần đầu trong đời, bất ngờ và dồn dập, nên xót xa đến thắt lòng. Ai đã từng đi qua tháng ngày ấy, sẽ hiểu niềm mong chờ đến da diết: bằng mọi giá phải trở lại được với bình yên.
Dừng lại sau cánh cửa này khái niệm về thời gian: không là ngày hay đêm, đầu tuần hay cuối tuần, bây giờ mối quan tâm là SpO2 bao nhiêu, nhịp thở thế nào, nhịp tim ra sao, phương án tiếp theo… là gì? Bao nhiêu lần, cũng đã từng thẫn thờ ra nơi cánh cửa này, nhìn ra bầu trời rộng lắm mà con đường quá hẹp phải thở hắt ra khi phải buông tay môt ai đó, dù với mọi giá blouse trắng đã cố níu giữ. Với bao mồ hôi đã ướt đẫm ngàn ngàn lưng áo, với nước mắt và cả sinh mạng, đỉnh bão đang dân qua đi trong niềm mong mỏi muốn vỡ òa triệu triệu lồng ngực.. Nên trong đau thương, Sài Gòn vẫn động viên nhau: một chút nữa. rồi một chút nữa. Phải hồi sinh.
Rồi khi trời lặng gió, chỉ còn mưa rả rich lành lạnh đan qua những ngón tay, thì đôi chút khoảng thời gian tạm nghỉ dẫ dành cho việc cải thiện điều kiện chăm sóc cho bệnh nhân. Là suy tư về chiếc gối rất hiệu quả cho những chiếc bụng bầu tròn nằm sấp từ chỗ “không còn có thể dã chiến hơn” đã dần ra hình hài, sắc nét. Là những nỗ lực không ngừng với ước muốn: Mẹ con không xa nhau nữa. 1 rồi 2, rồi 3 rồi nhiều nhiều nữa những bà mẹ được tư vấn và đồng hành với các bác sĩ, hộ sinh trong việc không để mẹ con san phụ không còn tách rời nhau phút giây nào nữa trong những ngày cùng chiến thắng bệnh dịch.
Dành điều này cho những ai vẫn còn dằn xé bởi những tiếc nuối “giá như” trong bão giông vừa qua khi cứ hoài ray rứt: Nếu được quay lại, có quá nhiều điều tôi muốn làm cho người thân. Ừ, Giá như tôi đã bên cạnh ba mẹ tôi nhiều hơn, hay giá như hôm đó kịp nắm lấy tay nhau, hay sao tôi lại vô tình không hỏi han gì bạm bè suốt cả tháng…Hãy để đau buồn lại cho đêm hôm qua. Đêm hôm qua, đó là một phần của cuộc đời chúng ta, không thể nào quên, nhưng bình minh đang lên, ngày mới sẽ còn nhiều điều phải làm, nhiều cánh tay cần hơi ấm. Ngày hôm nay phải đẹp hơn đêm hôm qua ấy, và ngày mai phải rực nắng hơn bình minh đang ló dạng phía xa kia.
Tôi đã thấy mưa giông
Tôi đã thấy những cái xiết tay thật chặt
Tôi đã thấy vất vả không làm nao ý chí
Nên tôi đã thấy … Hồi sinh